
Love is....
2017年11月14日
Love is like standing in wet cement. The longer you stay, the harder it is to leave. And you can never go without leaving your shoes behind.
.....................
2017年11月09日
The man who insists upon seeing with perfect clearness before he decides, never decides. Accept life, and you must accept regret.
We never
2017年10月30日
I always thought loving someone was the greatest feeling, but I realized that loving a friend is even better, we lose people we love but we never lose true friends.
Let trust it..Your dreams..
2017年10月24日
Trust in dreams, for in them is hidden the gate to eternity.
"Trời đổ mưa rồi, sao anh vẫn chưa đổ em?"
2017年10月17日
Con gái như em, cô đơn quá nên cần lắm yêu thương thực sự. Và đã bao lâu rồi em cũng không nhớ nữa, em chỉ luôn một mình. Thế nên em sẽ phải đi tìm, tìm cho riêng mình thứ hạnh phúc thời thanh xuân cần phải có.
Em, cô gái 18 tuổi chưa từng mảnh tình vắt vai, cũng chưa một lần rung động hay xao xuyến. Cuộc sống của em là những ngày tháng vô lo vô nghĩ, là những đêm vùi đầu vào đống giáo trình Luật, em sống với tất cả nhiệt huyếttuổi trẻcủa mình, đi đến đâu em thích, làm những gì em muốn. Em vui đùa vô tư bên những đứa con trai là bạn, tập trung trong học hànhvà là nơi gửi gắmtâm sựcủa mọi người. Em nghĩ cuộc sống như vậy là đủ, đó đã là hạnh phúc. Nhưng sau nụ cười trong ánh nắng, đêm về em vẫn lại cô đơn. Em cô đơntrong từng suy nghĩ, và rồi em thấy mình thật ngu ngốc. Phải chăng, cuộc sống trước kia, làm tự huyễn hoặc chính bản thân.
"Trời đổ mưa rồi, sao anh vẫn chưa đổ em?"
Anh, một chàng trai 25 tuổi, một anh an ninh vui vẻ, hài hước. Cuộc sống của anh quanh quẩn bên các vụ điều tra, mọi việc cứ tấp nập đến với anh, nhưng anh là một con người biết cách sắp xếp thời gian. Anh là chàng trai trưởng thành, chính chắn. Vì vậy, em không biết anh co thể chấp nhận yêu em, một cô gái trẻ con, mới lớn không? Chưa bao giờ em dám nghĩ dù chỉ một lần.
Em biết anh năm em học lớp 12, anh về công tác tại đơn vị xã nơi mẹ em công tác. Em là một cô gái đam mê công an đến cuồng nhiệt. Ngay từ nhỏ, công an đã là ngành em muốn làm, là ngành em theo đuổi. Chính anh, anh đã giúp đỡ em, anh hướng dẫn em làm hồ sơ, nộp hồ sơ giúp em, quan tâm em, động viên em. "Cố gắng, sau này làm đồng chí của anh"anh nói với đôi mắt đầy tin tưởng em. Giây phút ấy,anh bước đến đời em, như một cơn gió, lạ lùng, đầy cuốn hút. Song, lúc ấy, em chỉ đơn giản xem anh như những người anh trai khác. Ngày biết kết quả thi, em biết ước mơ công an của em đã không thể thực hiện được. Em buồn và khóc rất nhiều. Em đã rẽ vào một con đường khác - Luật, con đường làm đồng chí của anh đã bị tắt đường. Em đã làm cho ba mẹ, dòng họ và cả anh thất vọng khi đã đặt niềm tin vào em quá nhiều. Thế nhưng, anh vẫn ủng hộ con đường em đã chọn. Gần đây em lại rất hay nhớ anh, cái kiểu nhớ của những người yêu nhau mà cách xa đến ngút mắt tận cùng ấy. Rấm rứt và dai dẳng. Nỗi nhớ không nhiều, không sâu nhưng khó dứt và bình lặng. Có lẽ, em đơn phương anh mất rồi.
Learn More
Sài Gòn, ngày 1 tháng 10,
Thầy dạy Hiến Pháp nói con gái Luật chúng em chỉ còn 4 năm sau khi tốt nghiệp ra trường để "dụ" một đứa con trai yêu em thật sự, một tình yêu đích thực.Sự thật là, thời gian không đủ dài để nuôi dưỡng khát vọng yêu thương trưởng thành nếu không kiếm tìm. Yêu thương là tự do, là không sẵn có như bao người vẫn kể. Và em, đã bắt đầu thôi mơ - mơ vềmột chàng hoàng tử khôi ngô trong câu chuyện cổ tích, và chàng sẽ đem đến tình yêu đẹp cho những cô gái biết chờ đợi và kiên nhẫn.Sẽ rất thiệt thòi cho yêu thương trong em nếu lúc ấy em cứ phải ngồi đợi thay vì giành giật hay giữ lấy.Vậy mà, em đã hẹn hò với cô đơn quá lâu rồi đến mức em đã bắt đầu trở nên ngờ vực với chính bản thân mình, em sợ mình không còn biết cách yêu thương nữa.
Em, cô gái 18 tuổi chưa từng mảnh tình vắt vai, cũng chưa một lần rung động hay xao xuyến. Cuộc sống của em là những ngày tháng vô lo vô nghĩ, là những đêm vùi đầu vào đống giáo trình Luật, em sống với tất cả nhiệt huyếttuổi trẻcủa mình, đi đến đâu em thích, làm những gì em muốn. Em vui đùa vô tư bên những đứa con trai là bạn, tập trung trong học hànhvà là nơi gửi gắmtâm sựcủa mọi người. Em nghĩ cuộc sống như vậy là đủ, đó đã là hạnh phúc. Nhưng sau nụ cười trong ánh nắng, đêm về em vẫn lại cô đơn. Em cô đơntrong từng suy nghĩ, và rồi em thấy mình thật ngu ngốc. Phải chăng, cuộc sống trước kia, làm tự huyễn hoặc chính bản thân.
"Trời đổ mưa rồi, sao anh vẫn chưa đổ em?"
Anh, một chàng trai 25 tuổi, một anh an ninh vui vẻ, hài hước. Cuộc sống của anh quanh quẩn bên các vụ điều tra, mọi việc cứ tấp nập đến với anh, nhưng anh là một con người biết cách sắp xếp thời gian. Anh là chàng trai trưởng thành, chính chắn. Vì vậy, em không biết anh co thể chấp nhận yêu em, một cô gái trẻ con, mới lớn không? Chưa bao giờ em dám nghĩ dù chỉ một lần.
Em biết anh năm em học lớp 12, anh về công tác tại đơn vị xã nơi mẹ em công tác. Em là một cô gái đam mê công an đến cuồng nhiệt. Ngay từ nhỏ, công an đã là ngành em muốn làm, là ngành em theo đuổi. Chính anh, anh đã giúp đỡ em, anh hướng dẫn em làm hồ sơ, nộp hồ sơ giúp em, quan tâm em, động viên em. "Cố gắng, sau này làm đồng chí của anh"anh nói với đôi mắt đầy tin tưởng em. Giây phút ấy,anh bước đến đời em, như một cơn gió, lạ lùng, đầy cuốn hút. Song, lúc ấy, em chỉ đơn giản xem anh như những người anh trai khác. Ngày biết kết quả thi, em biết ước mơ công an của em đã không thể thực hiện được. Em buồn và khóc rất nhiều. Em đã rẽ vào một con đường khác - Luật, con đường làm đồng chí của anh đã bị tắt đường. Em đã làm cho ba mẹ, dòng họ và cả anh thất vọng khi đã đặt niềm tin vào em quá nhiều. Thế nhưng, anh vẫn ủng hộ con đường em đã chọn. Gần đây em lại rất hay nhớ anh, cái kiểu nhớ của những người yêu nhau mà cách xa đến ngút mắt tận cùng ấy. Rấm rứt và dai dẳng. Nỗi nhớ không nhiều, không sâu nhưng khó dứt và bình lặng. Có lẽ, em đơn phương anh mất rồi.
Learn More
Sài Gòn, ngày 1 tháng 10,
Thầy dạy Hiến Pháp nói con gái Luật chúng em chỉ còn 4 năm sau khi tốt nghiệp ra trường để "dụ" một đứa con trai yêu em thật sự, một tình yêu đích thực.Sự thật là, thời gian không đủ dài để nuôi dưỡng khát vọng yêu thương trưởng thành nếu không kiếm tìm. Yêu thương là tự do, là không sẵn có như bao người vẫn kể. Và em, đã bắt đầu thôi mơ - mơ vềmột chàng hoàng tử khôi ngô trong câu chuyện cổ tích, và chàng sẽ đem đến tình yêu đẹp cho những cô gái biết chờ đợi và kiên nhẫn.Sẽ rất thiệt thòi cho yêu thương trong em nếu lúc ấy em cứ phải ngồi đợi thay vì giành giật hay giữ lấy.Vậy mà, em đã hẹn hò với cô đơn quá lâu rồi đến mức em đã bắt đầu trở nên ngờ vực với chính bản thân mình, em sợ mình không còn biết cách yêu thương nữa.
Tôi..lại vẫn là kẻ yếu đuối..!
2017年09月14日

Nếu ai đó nói rằng, yêu một người vô tâm là bạn phải học cách chấp nhận và tự thương lấy bản thân mình. Điều đó thật không công bằng. Với tôi, yêu một người vô tâm là khi sự kiên nhẫn của bạn đạt đến đỉnh cao và đó phải là một cô gái mạnh mẽ vô cùng. Nhưng tôi, ngay cả khi tôi đã cố gắng hết sức thì tôi mãi vẫn là người yếu đuối.
Chông chênh...!
2017年07月14日
Nhìn lũ bạn của mình ai cũng có ước mơ, ai cũng có một lĩnh vực thật giỏi nào đấy, lại có công việc ổn định. Nhìn lại bản thân mình, mình chẳng có gì, đam mê không có, lại càng không có định hướng cho tương lai. Mình đang vướng mắc trong chính suy nghĩ của mình, mình đang lạc đường trong cuộc sống bộn bề hiện tại. Là một đứa cả thèm chóng chán, việc gì hơi thích thích cũng chỉ làm được một nửa rồi bỏ, là một đứa không thể lựa chọn, càng không thể quyết định.


Cứ yêu thêm lần nữa đi em, cô gái đã từng tổn thương..!!
2017年06月21日
Em đã khóc cạn nước mắt cho lần yêu trước nên giờ nước mắt chẳng còn để rơi. Đau đớn mãi nên tim kia giờ thành ra hồ nghi tất thảy. Sợ lời yêu chót lưỡi đầu môi, sợ ánh mắt vô tình không biết đâu là điểm cuối, sợ bước chân cứ mãi rong ruổi chẳng muốn dừng. Sợ cả cái lạc nhịp bất ngờ trong một ngày đầu đông chạm tay với người lạ vô tình trên phố. Em như con chim sợ cành cong, đứng đâu cũng thấy chông chênh, dễ ngã...
Tôi hỏi em:
- Vẫn chưa dám yêu à?
Em cười mà ánh mắt buồn tênh chen với biết bao nghi ngại:
- Em ở vậy cho giai nó thèm mà chị ơi!
Tôi lắc đầu. Đây đã là lần thứ bao nhiêu tôi không nhớ khi hỏi chuyện yêu đương của em và nhận về những câu trả lời kiểu như vậy. Ngày đó, trong một buổi chiều nóng bức, ngột ngạt của bầu trời trước cơn mưa, tôi nhận được dòng tin nhắn của em chỉ vỏn vẹn: "Chúng em lại chia tay rồi. Lần này chắc là hết thật!". Tôi im lặng. Bởi hơn ai hết tôi là người hiểu em đã hi sinh, dồn tâm dồn sức nhiều như thế nào cho tình yêu này. Vì sự phản đối của mẹ người yêu mà hai đứa đã chia tay một lần. Rồi chả hiểu vì duyên chưa hết hay vì em đã quá thương anh chàng kia mà em lại một lần nữa gồng mình để làm đẹp lòng "mẹ chồng tương lai" khi con trai bà quay lại níu kéo tình yêu ấy. Tôi đã ngăn cản em, bởi tôi thấy chàng trai của em chưa "đủ lớn" để tự quyết định cuộc đời mình, anh ta quá phụ thuộc!
Lần yêu trước, đứng giữa mẹ và người yêu, anh ta đã quyết định từ bỏ tình yêu mà hai đứa đã hẹn thề suốt sáu năm trời. Phận làm con nghe lời cha mẹ là một điều tốt. Tuy nhiên, trong tình yêu thì đó chính là con dao hai lưỡi, rất dễ cắt đứt mối lương duyên và làm tổn thương người khác. Nhưng gạt qua mọi can ngăn, em vẫn nhất quyết cùng "anh người yêu trẻ con" ấy xây lâu đài trên cát, cho dù tôi đã từng dự báo em về một kết cục không khác gì lần trước. Ngày ấy, em bặm môi, kiên định bước tới. Để rồi chỉ sau đó đúng nửa năm, em lại một lần nữa vỡ nát trái tim yêu khi chàng trai kia yêu một cô bé làm cùng cơ quan do chính mẹ anh ta mai mối. Anh ta đã ấm êm gia thất, còn em vẫn hoang mang, ngần ngại khi nhắc tới chữ yêu!
Tôi thấy thương em, thương cho tình yêu mà em vắt kiệt tâm can ra yêu nhưng lại chẳng được đáp đền! Em yêu với tất cả nhiệt huyết của tình đầu, yêu bằng lòng tin vô điều kiện, một tấm chân tình riêng dành cho người đàn ông ấy. Để rồi dốc lòng tin vào những lời hứa hẹn chẳng có gì đảm bảo cho tương lai, vào khuôn mặt hối lỗi khi muốn níu kéo tình cũ của gã trai chưa kịp lớn. Em rộng lòng bao dung, tha thứ mọi lỗi lầm, gục đầu vào bờ vai tưởng là bến đỗ đời mình. Rồi vào một ngày không hẹn trước, gã trai ấy lại một nữa đang tâm bóp vụn tim yêu vốn đã từng tổn thương. Em đã khóc cạn nước mắt cho lần yêu trước nên giờ nước mắt chẳng còn để rơi. Đau đớn mãi nên tim kia giờ thành ra hồ nghi tất thảy. Sợ lời yêu chót lưỡi đầu môi, sợ ánh mắt vô tình không biết đâu là điểm cuối, sợ bước chân cứ mãi rong ruổi chẳng muốn dừng. Sợ cả cái lạc nhịp bất ngờ trong một ngày đầu đông chạm tay với người lạ vô tình trên phố. Em như con chim sợ cành cong, đứng đâu cũng thấy chông chênh, dễ ngã.
Tôi những muốn khuyên em và những người như em rằng: đừng để tuổi thanh xuân và tình yêu trong em lụi tàn chỉ vì những lần đổ vỡ! Không đáng đâu! Tại sao em phải vì một người đã là cũ mà để bản thân trượt dài trong lo lắng, sợ hãi, băn khoăn? Người ta đã chẳng biết trân trọng em và tình yêu ấy của em thì tại sao em lại còn chẳng biết yêu quý mình, yêu quý cho chính con tim đã từng vì lỗi nhịp mà chịu bao tổn thương kia?
Tôi luôn muốn khuyên em rằng hãy cứ yêu đi, yêu cho mãnh liệt, cho cạn lòng sau những lần vấp ngã. Bởi em và những người đến sau xứng đáng được tin yêu trọn vẹn. Chỉ là dẫu có si mê, có hân hoan thì khi yêu, ngoài con tim cũng cần phải có cái đầu nữa. Hãy thôi tin vào những lời có cánh, đường mật rằng anh sẽ làm tất cả vì em, sẽ yêu em mãi mãi... Đời không như phim! Bà Tiên, ông Bụt làm gì có thật nên hãy để những câu chuyện cổ tích chỉ là ký ức đẹp của tuổi thơ. Hãy tin, nên tin và cần tin vào cảm nhận của bản thân. "Tất cả" là như thế nào và "mãi mãi" là đến bao giờ khi mà ta đủ lớn khôn để hiểu vốn dĩ cuộc đời này chẳng có gì là tuyệt đối! Hãy nói yêu thôi, đừng nói yêu mãi mãi!
Em hãy dừng lại những nghi ngại, gạt đi những băn khoăn, lo lắng. Bởi nếu cứ giữ chúng trong lòng thì em còn đâu cảm xúc, còn đâu lòng tin để yêu. Gặp chàng trai của đời mình hẳn sẽ chẳng nhận ra nhau! Hãy cứ tin hạnh phúc đang ở ngoài kia, chỉ cần em mạnh dạn bước tới, dang tay ra đón thì ắt sẽ nhận thấy thôi. Cuộc đời mỗi người là một hành trình và mỗi lần yêu sẽ là những lần trải nghiệm. Hãy để tình yêu làm cuộc đời em màu sắc hơn. Mỗi khi đau, em có quyền khóc. Nhưng khóc xong rồi thì hãy đứng dậy, tự lấy tay mình mà lau nước mắt cho khô, đừng chờ đợi ai làm thay, đừng mãi cuộn mình trong những hoài niệm. Bởi thời gian trôi qua nhanh lắm. Qua một ngày là mất một phần tuổi xuân. Thanh xuân còn đang phơi phới, hà cớ gì em cứ mãi mộng mị trong những khổ đau? Đáng không?
Sưu tầm..
Tôi hỏi em:
- Vẫn chưa dám yêu à?
Em cười mà ánh mắt buồn tênh chen với biết bao nghi ngại:
- Em ở vậy cho giai nó thèm mà chị ơi!
Tôi lắc đầu. Đây đã là lần thứ bao nhiêu tôi không nhớ khi hỏi chuyện yêu đương của em và nhận về những câu trả lời kiểu như vậy. Ngày đó, trong một buổi chiều nóng bức, ngột ngạt của bầu trời trước cơn mưa, tôi nhận được dòng tin nhắn của em chỉ vỏn vẹn: "Chúng em lại chia tay rồi. Lần này chắc là hết thật!". Tôi im lặng. Bởi hơn ai hết tôi là người hiểu em đã hi sinh, dồn tâm dồn sức nhiều như thế nào cho tình yêu này. Vì sự phản đối của mẹ người yêu mà hai đứa đã chia tay một lần. Rồi chả hiểu vì duyên chưa hết hay vì em đã quá thương anh chàng kia mà em lại một lần nữa gồng mình để làm đẹp lòng "mẹ chồng tương lai" khi con trai bà quay lại níu kéo tình yêu ấy. Tôi đã ngăn cản em, bởi tôi thấy chàng trai của em chưa "đủ lớn" để tự quyết định cuộc đời mình, anh ta quá phụ thuộc!
Lần yêu trước, đứng giữa mẹ và người yêu, anh ta đã quyết định từ bỏ tình yêu mà hai đứa đã hẹn thề suốt sáu năm trời. Phận làm con nghe lời cha mẹ là một điều tốt. Tuy nhiên, trong tình yêu thì đó chính là con dao hai lưỡi, rất dễ cắt đứt mối lương duyên và làm tổn thương người khác. Nhưng gạt qua mọi can ngăn, em vẫn nhất quyết cùng "anh người yêu trẻ con" ấy xây lâu đài trên cát, cho dù tôi đã từng dự báo em về một kết cục không khác gì lần trước. Ngày ấy, em bặm môi, kiên định bước tới. Để rồi chỉ sau đó đúng nửa năm, em lại một lần nữa vỡ nát trái tim yêu khi chàng trai kia yêu một cô bé làm cùng cơ quan do chính mẹ anh ta mai mối. Anh ta đã ấm êm gia thất, còn em vẫn hoang mang, ngần ngại khi nhắc tới chữ yêu!
Tôi thấy thương em, thương cho tình yêu mà em vắt kiệt tâm can ra yêu nhưng lại chẳng được đáp đền! Em yêu với tất cả nhiệt huyết của tình đầu, yêu bằng lòng tin vô điều kiện, một tấm chân tình riêng dành cho người đàn ông ấy. Để rồi dốc lòng tin vào những lời hứa hẹn chẳng có gì đảm bảo cho tương lai, vào khuôn mặt hối lỗi khi muốn níu kéo tình cũ của gã trai chưa kịp lớn. Em rộng lòng bao dung, tha thứ mọi lỗi lầm, gục đầu vào bờ vai tưởng là bến đỗ đời mình. Rồi vào một ngày không hẹn trước, gã trai ấy lại một nữa đang tâm bóp vụn tim yêu vốn đã từng tổn thương. Em đã khóc cạn nước mắt cho lần yêu trước nên giờ nước mắt chẳng còn để rơi. Đau đớn mãi nên tim kia giờ thành ra hồ nghi tất thảy. Sợ lời yêu chót lưỡi đầu môi, sợ ánh mắt vô tình không biết đâu là điểm cuối, sợ bước chân cứ mãi rong ruổi chẳng muốn dừng. Sợ cả cái lạc nhịp bất ngờ trong một ngày đầu đông chạm tay với người lạ vô tình trên phố. Em như con chim sợ cành cong, đứng đâu cũng thấy chông chênh, dễ ngã.
Tôi những muốn khuyên em và những người như em rằng: đừng để tuổi thanh xuân và tình yêu trong em lụi tàn chỉ vì những lần đổ vỡ! Không đáng đâu! Tại sao em phải vì một người đã là cũ mà để bản thân trượt dài trong lo lắng, sợ hãi, băn khoăn? Người ta đã chẳng biết trân trọng em và tình yêu ấy của em thì tại sao em lại còn chẳng biết yêu quý mình, yêu quý cho chính con tim đã từng vì lỗi nhịp mà chịu bao tổn thương kia?
Tôi luôn muốn khuyên em rằng hãy cứ yêu đi, yêu cho mãnh liệt, cho cạn lòng sau những lần vấp ngã. Bởi em và những người đến sau xứng đáng được tin yêu trọn vẹn. Chỉ là dẫu có si mê, có hân hoan thì khi yêu, ngoài con tim cũng cần phải có cái đầu nữa. Hãy thôi tin vào những lời có cánh, đường mật rằng anh sẽ làm tất cả vì em, sẽ yêu em mãi mãi... Đời không như phim! Bà Tiên, ông Bụt làm gì có thật nên hãy để những câu chuyện cổ tích chỉ là ký ức đẹp của tuổi thơ. Hãy tin, nên tin và cần tin vào cảm nhận của bản thân. "Tất cả" là như thế nào và "mãi mãi" là đến bao giờ khi mà ta đủ lớn khôn để hiểu vốn dĩ cuộc đời này chẳng có gì là tuyệt đối! Hãy nói yêu thôi, đừng nói yêu mãi mãi!
Em hãy dừng lại những nghi ngại, gạt đi những băn khoăn, lo lắng. Bởi nếu cứ giữ chúng trong lòng thì em còn đâu cảm xúc, còn đâu lòng tin để yêu. Gặp chàng trai của đời mình hẳn sẽ chẳng nhận ra nhau! Hãy cứ tin hạnh phúc đang ở ngoài kia, chỉ cần em mạnh dạn bước tới, dang tay ra đón thì ắt sẽ nhận thấy thôi. Cuộc đời mỗi người là một hành trình và mỗi lần yêu sẽ là những lần trải nghiệm. Hãy để tình yêu làm cuộc đời em màu sắc hơn. Mỗi khi đau, em có quyền khóc. Nhưng khóc xong rồi thì hãy đứng dậy, tự lấy tay mình mà lau nước mắt cho khô, đừng chờ đợi ai làm thay, đừng mãi cuộn mình trong những hoài niệm. Bởi thời gian trôi qua nhanh lắm. Qua một ngày là mất một phần tuổi xuân. Thanh xuân còn đang phơi phới, hà cớ gì em cứ mãi mộng mị trong những khổ đau? Đáng không?
Sưu tầm..